top of page

Một tù nhân của không gian nằm giữa giấc mơ và hiện thực

Đã cập nhật: 26 thg 3

Chiếc bẫy ngọt ngào


Tôi nghĩ bảy tám phần tư duy của mình được lập trình cho việc chúng ta phải có một công việc làm ổn định, phải là người kiên trì và trung thành, do môi trường sống lẫn định kiến của thế hệ cũ. Chính vì vậy khi chuyển việc đến lần thứ ba, sự sợ hãi trong tôi đã trồi lên như một phản ứng bản năng, cùng với sự trói buộc bởi hoàn cảnh và bao nhiêu lời ra tiếng vào vang vảng bên tai, tôi nghĩ bụng ai đó thực sự thành công bứt ra khỏi những hoàn cảnh thế này thật đáng ngưỡng mộ. Nghe vang vang biết bao nhiêu câu chuyện thành công nhẹ tênh nhưng đến lượt mình mới biết được, thực sự cần một sự dũng cảm đến mức độ nào.


Tận sâu trong thâm tâm, tôi biết dù có nhảy việc lần thứ 10, có điều gì đó vẫn sẽ khiến tôi cảm thấy không đầy đủ. Tôi khao khát mình có được một cái nghề là việc mình giỏi nhất, một lĩnh vực mình có thể trở thành bật thầy. Tôi bận lòng về những điều mình đã trải qua, rốt cuộc thì chúng có ý nghĩa gì? Cũng biết rằng tận trong thâm tâm, mình to lớn hơn những điều mình đang làm hằng ngày.


Tôi biết thế hệ cũ trải qua biết bao chông gai khó khăn, họ có nỗi sợ của họ, và tôi được truyền thừa. Nhưng tôi biết thế hệ mình là một thực tế mới cần mình đến khai phá.


Càng đi xa và tiếp xúc với những nền văn minh mới, vùng đất mới, mới nhận thức chân thực hơn sự ảnh hưởng của môi trường và nghiệp lực của nơi mình sinh ra lên bản thân mình lớn đến mức nào.



Dứt áo tìm đường mới, bao lần ngoảnh đầu sợ hãi - đức tin của bạn sẽ bị kiểm tra nhiều lần


Tôi đã quyết định từ bỏ công việc ổn định và lang thang để tìm thấy điều mình thực sự khao khát là gì. Nhiệt huyết của một người trẻ cho tôi một niềm tin bất diệt rằng, nếu tôi chừa cho khát khao của bản thân mình một khoảng không đủ lớn, nó sẽ tự lớn lên.


Tôi bắt đầu hành trình tập tành viết lách và thủ nghiệm đủ các thể loại bộ môn nghệ thuật, tâm lý, liên quan đến hành vi và nhận thức con người, xã hội học và thường thức … Tôi có cảm giác mình say sưa và có năng khiếu trong kiểu lĩnh vực này.. Tôi bắt đầu những thử nghiệm mới và tự bản mình cũng không thuyết phục được mình, tôi biết mình còn nghiệp dư lắm. Nhưng cảm giác thiếu bền vững và nối đất vẫn đâu đó thường trực trong cảm giác của mình. Tôi nhận ra có lẽ con đường của mình cần có sự kết hợp cả 2 yếu tố, một sự kết hợp độc đáo nào đó của 2 lĩnh vực.


Rốt cuộc là mình đang đi đâu?


Và rồi chuyện gì đến cũng đến, bao áp lực về gia đình và tai nạn của mẹ đã kéo ngược tôi về thực tại cũ. Tôi lại đi làm nhân viên văn phòng. Tôi nghĩ mình cũng có nhiều niềm vui ở đây, nhưng sâu thẳm vẫn luôn mơ về những chân trời xa xôi hơn.


Tôi quyết định bỏ đi lần thứ hai, lần này thì tôi đã kiên trì hơn một chút, tôi đã tạo ra hòm hòm một sản phẩm dù chưa được chấp nhận, nhưng tôi nghĩ đã có chút tiến bộ và sắc màu hơn trước. Sự tự trách bản thân mình vẫn luôn thường trực, tôi dần dần cũng học được một chút bao dung và kiên nhẫn hơn của bản thân, chấp nhận bản thân mình và đi theo tiến độ vũ trụ đã cài đặt cho mình.


Nhưng nếu cuộc sống đơn giản như thế thì có gì để nói, những áp lực khổng lồ trên trời rơi xuống và sự bệnh tật ra đi của người thân lần nữa đã kéo tôi ngã sầm về với bóng tối. Tôi tự trách lắm, bởi vì nếu theo con đường kia, tôi ít nhất đã giúp gia đình có được sự ổn định và yên tâm, và nếu thực sự chú tâm tôi hoàn toàn có thể trở nên xuất sắc trong lĩnh vực đó. Không phải vì sự bất lực, mà chính việc không làm những việc mình vốn dĩ có thể làm được, là một dấu chấm hỏi lớn cho nhân sinh quan của mình. Thì ra những điều mình nghĩ là đúng, dường như không còn đúng nữa. Chìm sâu trong bóng tối và dường như rơi tự do không còn chút sức lực nào, chỉ một suy nghĩ lóe lên, tôi không từ bỏ nữa. Dù thế nào, cũng không ngựa quen đường cũ nữa.


Đi bằng niềm tin đã được củng cố


Lần này, dù khó khăn hơn, tôi nhất quyết bò trườn từng bước về phía trước, cắn răng chịu đựng những khó khăn và đau đớn ngắn hạn. Bao nhiêu sự khó khăn chịu đựng của bản thân và những người mình yêu thương, không cho phép tôi dừng lại.


Chỗ trống ngày nào tôi chừa ra, giờ cũng đã nổi lên thành hình.

Bao nhiêu lần xóa đi phiên bản cũ, phiên bản mới cũng đã chạm dần đến phiên bản mong muốn hơn.

 

Chân đi xa, thực sự có mỏi,

Và lần cuối của lần cuối, là con số không đếm được

Nhưng cho lần cuối này tôi xin vẽ thêm một đôi cánh

Chờ gió nổi lên, chờ đất trời cộng hưởng

Có cánh rồi, sẽ tự bay đi.

 

Alva De Fleurs

Comments


bottom of page